Model Context Protocol (MCP): Tiêu chuẩn mới cho tích hợp ngữ cảnh AI
Model Context Protocol (MCP), một tiêu chuẩn mở do Anthropic phát triển, giúp các mô hình AI lớn tiếp cận dữ liệu thực một cách hiệu quả hơn thông qua việc thiết lập giao thức chuẩn hóa.

Model Context Protocol (MCP): Tiêu chuẩn phổ quát cho việc tích hợp ngữ cảnh AI
1. Giới thiệu
Model Context Protocol (MCP) là một tiêu chuẩn mở do Anthropic phát triển, được giới thiệu vào tháng 11 năm 2024, nhằm tạo ra một giao thức chuẩn hóa cho việc kết nối các mô hình AI với các nguồn dữ liệu bên ngoài. Được phát triển bởi Mahesh Murag tại Anthropic, MCP ra đời nhằm giải quyết một thách thức cốt lõi trong ngành công nghiệp AI: làm thế nào để cung cấp cho các mô hình ngôn ngữ lớn (LLM) khả năng tiếp cận dữ liệu thực một cách hiệu quả và đồng nhất.
Về bản chất, MCP là một giao thức được thiết kế để cầu nối khoảng cách giữa các mô hình AI và dữ liệu thế giới thực. Bằng cách cho phép người dùng cung cấp thêm ngữ cảnh cho các ứng dụng được hỗ trợ bởi LLM, MCP nâng cao hiệu quả và độ chính xác của chúng trong các tình huống thực tế. Có thể hiểu đơn giản, đây là một cơ chế tiêu chuẩn hóa để làm phong phú các mô hình AI bằng thông tin ngữ cảnh, giúp chúng trở nên thích ứng hơn trong việc đáp ứng nhu cầu và môi trường cụ thể của người dùng.
MCP đang nhanh chóng trở thành một chủ đề nóng trong giới AI vì nhiều lý do. Thứ nhất, nó giải quyết vấn đề cốt lõi của các mô hình ngôn ngữ lớn - giới hạn về ngữ cảnh và kiến thức cập nhật. Thứ hai, nó đưa ra một tiêu chuẩn mở, cho phép cộng đồng phát triển tạo ra hệ sinh thái các công cụ và tích hợp phong phú. Hiện tại, MCP đã được triển khai đầy đủ dưới dạng SDK Python và TypeScript, mở ra cánh cửa cho các nhà phát triển xây dựng các ứng dụng AI có khả năng tương tác với dữ liệu thực theo cách mà trước đây chưa từng có.
2. Vấn đề mà MCP giải quyết
Bài toán tích hợp M×N
Một trong những vấn đề cốt lõi mà MCP giải quyết là "bài toán tích hợp M×N". Trong bối cảnh phát triển hệ thống AI, chúng ta thường có M ứng dụng AI khác nhau (như chatbot, trợ lý IDE, hoặc các agent tùy chỉnh) cần kết nối với N công cụ/hệ thống khác nhau (như GitHub, Slack, Asana, cơ sở dữ liệu, v.v.). Trước khi có MCP, điều này đồng nghĩa với việc phải xây dựng M×N tích hợp khác nhau, mỗi tích hợp đòi hỏi công sức phát triển riêng biệt.
Ví dụ: - Ứng dụng AI: Cursor, Windsurf, Continue, Zed, Cline - Công cụ: Google Drive, Slack, Gmail, GitHub, IDE, hệ thống kiểm soát phiên bản
Cách tiếp cận này giống như thời kỳ trước khi có chuẩn USB, khi kết nối các thiết bị ngoại vi đòi hỏi một mớ hỗn độn các cổng và trình điều khiển tùy chỉnh. MCP biến đổi mô hình tích hợp này thành bài toán "M+N", trong đó các nhà phát triển công cụ chỉ cần xây dựng N máy chủ MCP (một cho mỗi hệ thống), trong khi các nhà phát triển ứng dụng chỉ cần xây dựng M máy khách MCP (một cho mỗi ứng dụng AI). Điều này giảm đáng kể công sức phát triển và tạo ra một hệ sinh thái tích hợp bền vững hơn, nơi các cải tiến đối với một máy chủ MCP mang lại lợi ích cho tất cả các máy khách tương thích.
Thách thức trong quản lý ngữ cảnh của LLM
Các mô hình ngôn ngữ lớn (LLM) phải đối mặt với một hạn chế chung: ngày cắt dữ liệu huấn luyện của chúng. Sau khi được huấn luyện, các mô hình này không thể tiếp cận thông tin mới mà không có cơ sở hạ tầng bổ sung. Điều này dẫn đến nhiều thách thức trong quản lý ngữ cảnh:
- Tính nhất quán của ngữ cảnh: Khi hệ thống xử lý hàng nghìn yêu cầu cùng một lúc, mỗi yêu cầu phải duy trì luồng hội thoại riêng của nó. Ngữ cảnh có thể bị trộn lẫn hoặc thậm chí bị mất hoàn toàn nếu không được quản lý đúng cách.VD: Một chatbot AI đang đồng thời phục vụ hàng trăm người dùng. Người dùng A đang thảo luận về lịch sử Việt Nam, trong khi người dùng B đang hỏi về công thức nấu ăn. Nếu hệ thống không quản lý ngữ cảnh đúng cách, chatbot có thể vô tình trả lời người dùng A với thông tin về công thức nấu ăn, hoặc trả lời người dùng B với dữ liệu lịch sử, gây nhầm lẫn và làm giảm trải nghiệm người dùng.
- Vấn đề "lạc trong khoảng giữa": Khi độ dài ngữ cảnh tăng lên, các mô hình thường gặp khó khăn trong việc giữ lại và sử dụng thông tin từ các phần giữa của văn bản, dẫn đến sự sụt giảm hiệu suất, đặc biệt là trong các tác vụ truy xuất và suy luận. VD: Một LLM được cung cấp một tài liệu dài 20,000 token. Khi được hỏi về thông tin ở phần đầu và cuối tài liệu, mô hình thường trả lời chính xác. Tuy nhiên, khi được hỏi về chi tiết ở giữa tài liệu (khoảng token 8,000-12,000), mô hình thường gặp khó khăn trong việc truy xuất thông tin chính xác. Hiện tượng này được gọi là "lạc trong khoảng giữa" - mô hình có xu hướng chú ý nhiều hơn đến thông tin ở đầu và cuối ngữ cảnh, trong khi thông tin ở giữa dễ bị bỏ qua hoặc nhớ không chính xác.
- Độ dài ngữ cảnh hiệu quả: Nhiều mô hình tuyên bố có độ dài cửa sổ ngữ cảnh lên đến 1 triệu token, nhưng độ dài hiệu quả của chúng giảm xuống còn 4K-32K token khi cần duy trì hiệu suất khi độ dài chuỗi tăng lên. VD: Một mô hình có thể tuyên bố hỗ trợ cửa sổ ngữ cảnh 100K token, nhưng khi được kiểm tra kỹ, hiệu suất của nó trên các tác vụ phức tạp (như truy xuất thông tin chính xác từ phần giữa của ngữ cảnh) có thể giảm đáng kể khi ngữ cảnh vượt quá 8K-16K token. Điều này tạo ra một khoảng cách giữa khả năng lý thuyết và thực tế của mô hình, đặc biệt là trong các ứng dụng thực tế đòi hỏi độ chính xác cao.
- Giới hạn về kiến thức: Các LLM chỉ biết những gì chúng đã được huấn luyện, với điểm cắt dữ liệu cụ thể. Chúng không thể tự nhiên truy cập thông tin mới hoặc dữ liệu cập nhật mà không có cơ chế bổ sung. VD: Một LLM được huấn luyện với dữ liệu cắt vào tháng 4/2023 sẽ không biết về các sự kiện xảy ra sau thời điểm đó, như kết quả bầu cử tổng thống Mỹ 2024 hoặc các công nghệ mới ra mắt trong năm 2024, trừ khi được cung cấp thông tin này trong prompt hoặc thông qua các cơ chế bổ sung như RAG (Retrieval-Augmented Generation).
MCP giải quyết những thách thức này bằng cách cung cấp một hệ thống quản lý ngữ cảnh thời gian thực, có thể mở rộng được xây dựng đặc biệt cho môi trường thông lượng cao. Nó duy trì ngữ cảnh đáng tin cậy thông qua các cơ chế như đồng bộ hóa thời gian thực, hàng đợi dựa trên ưu tiên và duy trì phiên, ngăn chặn sự phân mảnh ngữ cảnh thường gặp trong các ứng dụng LLM khối lượng lớn.
So sánh với Language Server Protocol (LSP)
Language Server Protocol (LSP) là một giao thức mở dựa trên JSON-RPC do Microsoft phát triển và ra mắt vào tháng 6 năm 2016, thông qua sự hợp tác với Red Hat và Codenvy. LSP tạo ra một kênh giao tiếp tiêu chuẩn giữa các trình soạn thảo mã nguồn/IDE và các "máy chủ ngôn ngữ" cung cấp các tính năng thông minh đặc thù cho từng ngôn ngữ lập trình.
Trước khi có LSP, mỗi IDE (như Emacs, Vim, VSCode) cần phát triển hỗ trợ riêng cho mỗi ngôn ngữ lập trình (JavaScript, Python, Rust), tạo ra "Ma trận M×N" - một lượng công việc khổng lồ và trùng lặp. LSP đã biến đổi vấn đề này thành bài toán "M+N" đơn giản hơn: cộng đồng ngôn ngữ chỉ cần phát triển một máy chủ ngôn ngữ duy nhất, trong khi các IDE chỉ cần triển khai một extension hỗ trợ giao thức LSP.
MCP được truyền cảm hứng mạnh mẽ từ LSP, nhưng được điều chỉnh và mở rộng đặc biệt cho các mô hình AI, LLM và AI Agent. Cần hiểu rằng LSP là một giao thức được phát triển từ năm 2016, hoàn toàn không liên quan đến AI - nó chỉ giải quyết vấn đề tích hợp giữa IDE và các ngôn ngữ lập trình.
Tương tự như LSP, MCP tạo ra một chuẩn hóa cho cách các mô hình AI tương tác với dữ liệu bên ngoài. MCP cũng sử dụng giao thức JSON-RPC 2.0 làm định dạng tin nhắn, cùng với một tập hợp xác định các phương thức và loại tin nhắn cho các tác vụ chung (khởi tạo, liệt kê khả năng, gọi công cụ, v.v.). Điều này cho phép bất kỳ ứng dụng AI nào giao tiếp với bất kỳ nguồn dữ liệu hoặc dịch vụ bên ngoài nào thông qua một "ngôn ngữ" chung, đơn giản hóa đáng kể hệ sinh thái tích hợp AI.
3. Kiến trúc cốt lõi của MCP
MCP dựa trên kiến trúc client-server linh hoạt, mở rộng được, cho phép giao tiếp liền mạch giữa các ứng dụng LLM và các tích hợp bên ngoài. Kiến trúc này bao gồm các thành phần cốt lõi sau:
MCP Host
MCP Host là các ứng dụng mà người dùng tương tác trực tiếp, thường là các ứng dụng dựa trên AI cần truy cập dữ liệu thông qua MCP. Các ví dụ về MCP Host bao gồm:
- Ứng dụng giao diện người dùng
- VD: Claude Desktop, Microsoft Copilot Studio, LibreChat, Claude Code
- Các IDE (môi trường phát triển tích hợp)
- VD: Cursor, Windsurf, Continue, Zed, Cline
- Các agent tùy chỉnh
- VD: AI Agent được xây dựng bằng các frameworks như Firebase Genkit, LangGraph, OpenAI agents SDK
Vai trò của Host là:
- Điều phối toàn bộ hệ thống và quản lý tương tác với LLM
- Khởi tạo và quản lý nhiều client MCP
- Quản lý vòng đời client-server
- Xử lý quyết định ủy quyền của người dùng
- Quản lý việc tổng hợp ngữ cảnh giữa các client
MCP Client
MCP Client là thành phần phần mềm tích hợp trong ứng dụng Host, quản lý kết nối 1:1 với một máy chủ MCP cụ thể. Mỗi nguồn dữ liệu hoặc công cụ được đại diện bởi một client riêng biệt. Client có các trách nhiệm chính:
- Quản lý giao tiếp với máy chủ
- Điều phối yêu cầu và phản hồi
- Giám sát khả năng của máy chủ
- Quản lý vòng đời phiên, bao gồm thiết lập kết nối và đàm phán khả năng
Để xây dựng client MCP bằng Python, quy trình cơ bản bao gồm: thiết lập kết nối, truy vấn danh sách prompt, tài nguyên và công cụ khả dụng, sau đó sử dụng các thành phần này theo yêu cầu ứng dụng.
MCP Server
MCP Server là các chương trình hoặc dịch vụ nhẹ cung cấp dữ liệu hoặc chức năng thông qua giao diện MCP tiêu chuẩn. Mỗi máy chủ có thể kết nối với một tài nguyên cục bộ (như hệ thống tệp hoặc cơ sở dữ liệu) hoặc dịch vụ từ xa (như Slack, Gmail, GitHub). Máy chủ MCP cung cấp các khả năng theo cách chuẩn hóa, cho phép bất kỳ client MCP nào cũng có thể truy vấn và sử dụng chúng.
Với kiến trúc này, ứng dụng host không cần phải viết mã tùy chỉnh cho từng dịch vụ như Google Drive, Slack hay cơ sở dữ liệu SQL. Thay vào đó, mỗi hệ thống này được kết nối thông qua một máy chủ MCP, và ứng dụng host chỉ cần giao tiếp qua giao thức MCP thống nhất. Các máy chủ MCP hiện đã được phát triển cho nhiều dịch vụ như Google Drive, Slack, kho lưu trữ Git, cơ sở dữ liệu Postgres và nhiều hệ thống khác.
Nguồn dữ liệu và điểm tích hợp
MCP được thiết kế để kết nối với hai loại nguồn dữ liệu chính:
- Nguồn dữ liệu Offline: Bao gồm các tệp tin trên máy tính, cơ sở dữ liệu, và các dịch vụ nội bộ mà máy chủ MCP có thể truy cập một cách an toàn và trực tiếp.
- Dịch vụ Online: Các hệ thống bên ngoài được truy cập thông qua internet, thường thông qua các API, mà máy chủ MCP có thể thiết lập kết nối.
MCP hỗ trợ tích hợp với nhiều hệ thống phổ biến trong các lĩnh vực:
- Kho lưu trữ nội dung: Google Drive, Dropbox, và các hệ thống quản lý tài liệu doanh nghiệp.
- Công cụ kinh doanh: Slack, Gmail, các hệ thống CRM và ERP.
- Môi trường phát triển: GitHub, các IDE, và hệ thống kiểm soát phiên bản khác.
- API và dịch vụ web: Các dịch vụ dự báo thời tiết, tin tức, và các API tìm kiếm.
Giá trị cốt lõi của MCP nằm ở khả năng thiết lập một tiêu chuẩn thống nhất cho giao tiếp giữa ứng dụng AI và các nguồn dữ liệu đa dạng này. Thông qua tiêu chuẩn hóa này, các mô hình AI có thể truy xuất và tận dụng thông tin từ nhiều nguồn một cách hiệu quả, nhất quán và an toàn hơn.
4. Các thành phần và yếu tố cơ bản
Giao thức MCP bao gồm một số thành phần và yếu tố cơ bản, được phân chia thành các tính năng phía máy chủ và phía máy khách. Đây là nền tảng cho việc kết nối giữa các mô hình AI và nguồn dữ liệu bên ngoài.
Các yếu tố cơ bản phía máy chủ
Máy chủ MCP cung cấp ba loại tính năng chính:
1. Resources (Tài nguyên)
Resources là các nguồn dữ liệu chỉ đọc mà mô hình AI có thể truy cập làm ngữ cảnh. Chúng hoạt động như các tệp hoặc tài liệu: có nội dung mà mô hình có thể đọc, nhưng không gây ra tác động phụ khi truy xuất.
Đặc điểm chính:
- Kiểm soát: Do ứng dụng điều khiển
- Mục đích: Cung cấp dữ liệu làm ngữ cảnh cho mô hình AI
- Cách hoạt động: Mỗi tài nguyên được xác định bằng URI (Uniform Resource Identifier)
- Ví dụ: Nội dung tài liệu, bản ghi cơ sở dữ liệu, trang wiki
Ứng dụng có thể sử dụng Resources bằng cách:
- Hiển thị tài nguyên qua giao diện để người dùng lựa chọn
- Cho phép tìm kiếm và lọc tài nguyên
- Tự động đưa vào ngữ cảnh dựa trên các quy tắc hoặc lựa chọn của AI
2. Tools (Công cụ)
Tools là các hàm hoặc hành động mà mô hình AI có thể gọi (thường cần sự cho phép của người dùng). Chúng cho phép AI thực hiện nhiều hơn việc đọc dữ liệu: có thể tính toán, truy vấn API, gửi tin nhắn, cập nhật dữ liệu, v.v.
Đặc điểm chính:
- Kiểm soát: Do mô hình điều khiển
- Mục đích: Cho phép AI thực hiện các hành động cụ thể
- Cách hoạt động: Mỗi công cụ có tên, mô tả và định dạng đầu vào xác định các tham số cần thiết
- Ví dụ: Công cụ
get_weather(latitude, longitude)
trả về thông tin thời tiết tại tọa độ đã cho
Tools rất mạnh mẽ vì cho phép AI hoạt động như một tác nhân chủ động. Vì lý do an toàn, thường yêu cầu người dùng phê duyệt trước khi thực thi.
3. Prompts (Lời nhắc)
Prompts là các mẫu hướng dẫn được định nghĩa sẵn giúp mô hình thực hiện các tác vụ cụ thể. Chúng là hướng dẫn có cấu trúc mà AI có thể sử dụng để hoàn thành công việc.
Đặc điểm chính:
- Kiểm soát: Do người dùng điều khiển
- Mục đích: Cung cấp mẫu và quy trình làm việc chuẩn hóa
- Cách hoạt động: Máy chủ cung cấp các mẫu có sẵn mà máy khách có thể sử dụng
- Ví dụ: Mẫu prompt để đánh giá mã nguồn, gỡ lỗi, hoặc tạo commit message
Prompts có thể:
- Nhận tham số động
- Bao gồm ngữ cảnh từ tài nguyên
- Kết nối nhiều tương tác
- Hướng dẫn quy trình làm việc cụ thể
Các yếu tố cơ bản phía máy khách
Máy khách MCP có thể triển khai các tính năng bổ sung:
1. Roots (Gốc)
Roots xác định phạm vi hoạt động của máy chủ trong hệ thống tệp, cho biết thư mục và tệp nào máy chủ có quyền truy cập. MCP cung cấp cách chuẩn hóa để máy khách xác định "roots" (gốc) cho máy chủ.
Mỗi root bao gồm:
uri
: Định danh duy nhất, thường là URIfile://
name
: Tên dễ đọc cho mục đích hiển thị
Roots giúp máy chủ hiểu được khu vực làm việc và cách tham chiếu đến tệp an toàn.
2. Sampling (Lấy mẫu)
Sampling cho phép máy chủ yêu cầu máy khách thực hiện các lệnh hoàn thành từ mô hình AI. Điều này đảo ngược mối quan hệ client-server thông thường - máy chủ có thể yêu cầu máy khách tạo nội dung từ mô hình AI.
Lợi ích chính:
- Máy khách giữ quyền kiểm soát về lựa chọn mô hình, quyền riêng tư và chi phí
- Máy chủ có thể yêu cầu tham số cụ thể nhưng máy khách có quyền từ chối yêu cầu không an toàn
- Cho phép các tác nhân AI lồng nhau, khi cuộc gọi AI có thể xảy ra bên trong các tính năng máy chủ
Quy trình Sampling:
- Máy chủ gửi yêu cầu
sampling/createMessage
đến máy khách - Máy khách xem xét và có thể điều chỉnh yêu cầu
- Máy khách lấy kết quả từ mô hình AI
- Máy khách kiểm tra kết quả
- Máy khách trả về kết quả cho máy chủ
Thiết kế này đảm bảo người dùng luôn kiểm soát được những gì mô hình AI nhìn thấy và tạo ra.
Khả năng kết hợp
MCP nổi bật với khả năng kết hợp linh hoạt, trong đó ranh giới giữa máy khách và máy chủ được xác định bởi logic chức năng, không phải giới hạn vật lý. Điều này cho phép một ứng dụng đảm nhận đồng thời cả vai trò máy khách và máy chủ MCP.
Nhờ tính năng kép này, các hệ thống AI có thể được tổ chức theo cấu trúc phân tầng hiệu quả. Người dùng tương tác với ứng dụng AI chính (đóng vai trò máy khách), ứng dụng này sau đó kết nối với các tác nhân AI chuyên biệt (đóng vai trò máy chủ). Tiếp tục chuỗi tương tác, các tác nhân này có thể chuyển sang vai trò máy khách để gọi các máy chủ MCP khác như máy chủ hệ thống tệp hoặc tìm kiếm web, tạo thành một quy trình hoàn chỉnh để thực hiện nhiệm vụ.
Kết hợp khả năng này với tính năng sampling, MCP tạo ra một nền tảng vững chắc cho các tác nhân AI tiên tiến, giúp chúng tương tác linh hoạt và hiệu quả với đa dạng nguồn dữ liệu và công cụ khác nhau.
5. Lợi ích của việc áp dụng MCP
Việc áp dụng Model Context Protocol mang lại nhiều lợi ích đáng kể cho cả nhà phát triển, tổ chức và người dùng cuối. Dưới đây là những lợi ích chính của MCP:
Tiêu chuẩn hóa và khả năng mở rộng
MCP cung cấp một khung tiêu chuẩn hóa để tích hợp các mô hình AI với dữ liệu và công cụ bên ngoài, giải quyết vấn đề phân mảnh và lặp lại công sức trong hệ sinh thái AI.
- Giao thức thống nhất: MCP thiết lập một ngôn ngữ chung giữa tất cả các mô hình AI và nguồn dữ liệu, loại bỏ sự cần thiết phải phát triển và duy trì các tích hợp tùy chỉnh cho mỗi kết hợp mô hình-công cụ.
- Khả năng mở rộng dễ dàng: Với thiết kế "cắm và chạy", việc thêm khả năng mới vào hệ thống AI trở nên đơn giản hơn nhiều. Khi một máy chủ MCP mới được phát triển (như cho dịch vụ mới), tất cả các ứng dụng AI hỗ trợ MCP có thể sử dụng nó ngay lập tức mà không cần mã tùy chỉnh.
- Giảm nỗ lực phát triển: Các nhà phát triển không còn phải giải quyết cùng một vấn đề tích hợp nhiều lần cho mỗi hệ thống AI mới hoặc nguồn dữ liệu mới, dẫn đến chu kỳ phát triển nhanh hơn và thúc đẩy đổi mới.
- Hệ sinh thái cộng đồng: Tính mở của MCP khuyến khích sự đóng góp của cộng đồng, tạo ra một thư viện ngày càng phong phú các máy chủ và công cụ có thể tái sử dụng, mang lại lợi ích cho toàn ngành.
Tính linh hoạt giữa các nhà cung cấp LLM
MCP cung cấp sự độc lập với nhà cung cấp, cho phép các tổ chức linh hoạt hơn trong việc lựa chọn và chuyển đổi giữa các nền tảng AI khác nhau.
- Độc lập với mô hình: Với MCP, các tích hợp công cụ và dữ liệu hoạt động với bất kỳ mô hình AI nào tuân thủ giao thức, bất kể nhà cung cấp (Anthropic, OpenAI, Google, v.v.).
- Chuyển đổi dễ dàng: Các tổ chức có thể chuyển đổi giữa các mô hình AI khác nhau mà không cần viết lại toàn bộ cơ sở hạ tầng tích hợp, giảm đáng kể chi phí chuyển đổi và tránh bị khóa với một nhà cung cấp.
- Tiếp cận đa mô hình: MCP cho phép các ứng dụng sử dụng mô hình AI tốt nhất cho từng tác vụ cụ thể, thay vì bị ràng buộc với một nhà cung cấp duy nhất cho tất cả các trường hợp sử dụng.
- Tương thích tương lai: Khi các mô hình LLM mới xuất hiện, chúng có thể nhanh chóng được tích hợp vào hệ sinh thái hiện có mà không cần viết lại các tích hợp công cụ.
Bảo mật và bảo vệ dữ liệu
MCP được thiết kế với các tính năng bảo mật mạnh mẽ, giúp kiểm soát tốt hơn cách AI tương tác với dữ liệu và hệ thống nhạy cảm.
- Kiến trúc zero-trust: MCP áp dụng phương pháp tiếp cận zero-trust, yêu cầu xác thực rõ ràng và giới hạn quyền truy cập cho tất cả các tương tác.
- Điều khiển chi tiết: Máy chủ MCP có thể xác định quyền truy cập chi tiết, cho phép kiểm soát chính xác những gì mô hình AI có thể xem và thực hiện với dữ liệu.
- Con người trong vòng lặp: MCP kết hợp các bước phê duyệt của con người cho các hoạt động quan trọng, đảm bảo người dùng duy trì quyền kiểm soát đối với những gì AI có thể thực hiện.
- Tiêu chuẩn hóa bảo mật: Không giống như các tích hợp tùy chỉnh với phương pháp bảo mật khác nhau, MCP cung cấp mô hình bảo mật nhất quán giữa tất cả các tích hợp.
- Giao thức xác thực hiện đại: Với phiên bản mới nhất (cập nhật tháng 3/2025), MCP yêu cầu OAuth 2.1 để xác thực máy chủ HTTP từ xa, cung cấp bảo mật cấp doanh nghiệp.
Giảm độ phức tạp khi tích hợp
MCP đơn giản hóa đáng kể các thách thức kỹ thuật liên quan đến việc tích hợp AI với hệ thống bên ngoài.
- Giao diện nhất quán: MCP cung cấp một giao diện duy nhất cho mọi tích hợp, giảm đáng kể đường cong học tập cho các nhà phát triển.
- Xử lý lỗi tiêu chuẩn hóa: Các giao thức xử lý lỗi chung giúp gỡ lỗi và khắc phục sự cố trở nên dễ dàng hơn.
- Khám phá năng lực động: Máy khách MCP có thể khám phá động các công cụ và tài nguyên có sẵn từ máy chủ, loại bỏ nhu cầu mã hóa cứng điểm cuối API và khả năng.
- Khả năng theo dõi và gỡ lỗi tốt hơn: MCP bao gồm các cơ chế theo dõi và ghi nhật ký nhất quán, giúp dễ dàng xác định và giải quyết các vấn đề.
- Mã chung ít hơn: Nhà phát triển viết ít mã hơn để đạt được cùng chức năng, giảm cơ hội xuất hiện lỗi và giảm chi phí bảo trì.
Trong thực tế, những lợi ích trên đã dẫn đến sự áp dụng nhanh chóng MCP trong nhiều lĩnh vực, từ các IDE được hỗ trợ bởi AI (như Cursor, Windsurf, Zed) đến các ứng dụng chatbot tiên tiến và các nền tảng tự động hóa quy trình làm việc. Khi các tổ chức tìm cách khai thác sức mạnh của AI một cách có cấu trúc và an toàn, MCP cung cấp nền tảng cho các hệ thống AI tích hợp, dễ bảo trì và có khả năng mở rộng.
6. Tổng kết
Model Context Protocol (MCP) là một giao thức tiêu chuẩn hóa được thiết kế để tích hợp các mô hình AI với dữ liệu và công cụ bên ngoài, giải quyết vấn đề phân mảnh và lặp lại công sức trong hệ sinh thái AI.
7. FAQ:
- MCP là gì?
MCP là một giao thức tiêu chuẩn hóa được thiết kế để tích hợp các mô hình AI với dữ liệu và công cụ bên ngoài, giải quyết vấn đề phân mảnh và lặp lại công sức trong hệ sinh thái AI.
- MCP được sử dụng như thế nào?
MCP được sử dụng để tích hợp các mô hình AI với dữ liệu và công cụ bên ngoài, giải quyết vấn đề phân mảnh và lặp lại công sức trong hệ sinh thái AI.
- MCP có thể tích hợp với những mô hình nào?
MCP có thể tích hợp với bất kỳ mô hình AI nào tuân thủ giao thức, bất kể nhà cung cấp (Anthropic, OpenAI, Google, v.v.).
- MCP có khác gì với N8N không ?
MCP là một giao thức còn N8N là một nền tảng tự động hóa quy trình làm việc. Về cơ bản N8N sử dụng MCP để tích hợp các mô hình AI với dữ liệu và công cụ bên ngoài.